Bức thư cho thầy giáo

Một thầy giáo viết cho tôi: “Tôi đã đọc blog của thầy, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ có tác dụng ở nước tôi. Hệ thống giáo dục của chúng tôi đã tụt lại sau các hệ thống nước khác nhiều năm rồi; phần lớn học sinh không muốn học cái gì ngoài thi đỗ kì thi và có được bằng cấp; phần lớn thầy giáo không thể kiếm sống được bằng đồng lương hiện thời và phải làm thêm việc để sống còn. Mọi ngày, tôi nhìn quanh lớp học và thấy học sinh chúi đầu vào gõ tin nhắn trên điện thoại di động của họ, và không ai chú ý tới bài giảng của tôi. Làm sao chúng tôi có thể cải tiến được hệ thống giáo dục trong môi trường này? Ngay cả dạy ở đây cũng rất khó. Tôi không phải một mình vì tôi nghĩ nhiều người cũng có chung cách nhìn của tôi ….”

Đó là một email dài với nhiều chi tiết về giáo dục hiện thời, và những khó khăn của việc là thầy giáo ở nước anh ấy. Tôi đã đọc nó nhiều lần trước khi trả lời anh ấy bằng email cá nhân. Tuy nhiên, tôi cũng muốn dùng cơ hội này để bày tỏ quan điểm của tôi về giáo dục. Tôi biết rằng hệ thống giáo dục ở một số nước tụt hậu sau các nước khác, nhưng câu hỏi của tôi là, là nhà giáo dục, chúng ta có thể làm được gì về điều đó? Tôi biết rằng có những học sinh không chú ý trong lớp, nhưng câu hỏi của tôi là, là nhà giáo dục, chúng ta có thể làm được gì về điều đó? Tôi biết rằng nhiều thầy giáo không thể kiếm được cuộc sống tốt chỉ bằng một mình việc dạy, nhưng câu hỏi của tôi là, đó là chọn lựa của ai?  Dễ dàng đổ trách nhiệm lên ai đó hay cái gì đó, và có đủ những tin tức tiêu cực về hệ thống trường học hiện thời, nhưng thay vì thế tôi muốn nhìn vào phía tích cực.

Tôi dạy trong đại học nơi phần lớn sinh viên được chuẩn bị tốt hơn, nhưng tôi cũng có thấy vài người thường gửi tin nhắn trên điện thoại di động của họ và không chú ý tới bài giảng của tôi. Theo kinh nghiệm của tôi, “Học sinh là học sinh” không thành vấn đề nơi họ sống, và họ sẽ vào trường nào. Khi tôi còn là sinh viên, tôi cũng phạm phải cùng sai lầm như nhiều học sinh ngày nay, cho nên tôi hiểu họ và không đổ lỗi cho họ. Học sinh ở lứa tuổi đó là như nhau, bất kể liệu họ sống ở Mĩ hay nơi nào đó khác. Tất cả họ để bỏ vài buổi học, không chú ý tới bài giảng, gửi tin nhắn cho bạn bè trong lớp, đi ăn uống chè chén, gian lận bài kiểm tra, sao chép bài thi nhưng vẫn muốn có bằng cấp. Tuy nhiên, họ đến trường để được giáo dục, và là nhà giáo dục, việc của chúng ta là dạy họ.

Là học sinh, chúng ta chọn ở trong lĩnh vực giáo dục, và phần lớn chúng ta đều biết về những khó khăn chúng ta phải đối diện nhưng chúng ta vẫn chọn nó, và đó là chọn lựa của chúng ta để là thầy giáo. Chúng ta phải dạy MỌI học sinh chúng ta có, KHÔNG phải là học sinh chúng ta muốn dạy. Học sinh tới chúng ta để học, và chúng ta có đó để giúp họ học. Trong khi có thể có vài học sinh mà chúng ta có thể không thích nhưng chúng ta phải không để cho họ ảnh hưởng lên trách nhiệm của chúng ta với những người khác. Mọi nhà giáo dục, về bản chất, đều là người lạc quan vì chúng ta tin vào sứ mệnh của chúng ta về giáo dục học sinh để tạo ra khác biệt trong đời họ. Tôi tin lạc quan của chúng ta là xúc động TÍCH CỰC mà có thể lan toả nhanh chóng trong lớp của chúng ta. Những học sinh trải nghiệm xúc động TÍCH CỰC của chúng ta, đến lượt họ, có thể có phản hồi TÍCH CỰC mà cũng ảnh hưởng tới xúc động của chúng ta như chúng ta đang nuôi dưỡng người khác và TẠO RA môi trường học tập TÍCH CỰC. Tất nhiên, dễ nuôi dưỡng cái xấu theo cách tiêu cực nữa. Tuy nhiên, nếu chúng ta diễn đạt xúc động đó, học sinh của chúng ta cũng cảm thấy nó, và kết quả có thể là tàn phá.

Tôi đã dạy ở nhiều nước, kể cả châu Á và tôi đã nghe nhiều thầy giáo nói về học sinh ngày nay không có hành vi giống như trong quá khứ thế nào; hay họ không được chuẩn bị thế nào so với vài năm trước, v.v. Người ta nói rằng các hiệu quả tiêu cực của điều như thế có thể làm cho mọi người cảm thấy buồn về lĩnh vực giáo dục. Trong khi dễ cho thầy giáo phàn nàn về học sinh, nhưng phụ huynh cũng phàn nàn về thầy giáo nữa. Môi trường tiêu cực sẽ làm tổn thương tất cả chúng ta, phụ huynh, thầy giáo và học sinh. Chúng ta KHÔNG nên “trách cứ” vài thầy giáo hay học sinh tồi về toàn thể hệ thống giáo dục.

Mọi học sinh đều có thể học nếu họ ở trong môi trường lớp học tích cực với thầy giáo chuyên tâm, phương pháp dạy mới, và tài liệu học mới. Tất nhiên, một số học sinh không hoàn hảo, một số lười biếng, một số không học, và một số gian lận, nhưng tập trung vào họ là KHÔNG hữu ích. Là thầy giáo, chúng ta có thể cung cấp phản hồi mà hội tụ vào cách học sinh có thể cải tiến thay vì đổ lỗi cho họ. Bằng việc giúp cho học sinh hiểu điều họ có thể làm sẽ giúp cho họ học nhiều hơn và giảm bất kì xúc động tiêu cực nào. Sau rốt, việc dạy không phải là rót vào đầu học sinh bằng nhiều tài liệu trên lớp mà còn giúp họ áp dụng điều chúng ta dạy vào cuộc đời của họ. Nói cách khác, dạy hiệu quả là về biến đổi cái đầu và trái tim của học sinh. Học sinh sẽ nhìn chúng ta như người hướng dẫn họ, người giúp họ đi trong cuộc hành trình cuộc đời của họ. Họ phải học tri thức trong đầu họ nhưng phải áp dụng nó vào cuộc đời họ bằng trái tim. Họ là tương lai của chúng ta, tương lai của đất nước chúng ta và chúng ta là người giáo dục họ thành công dân có trách nhiệm và đạo đức, người sẽ đóng góp cho xã hội chúng ta.

 

—English version—

 

A letter to a teacher

A teacher wrote to me: “I have read your blog, but I do not think it will work in my country. Our education system is many years behind others; most students do not want to learn anything except passing exams and getting a degree; most teachers cannot make a living with current salary and have to work an extra job to survive. Every day, I look around the classroom and find students on their mobile phone texting, and no one pays attention to my lecture. How could we improve the education system in this environment? It is very difficult even to teach here. I am not alone as I think many people also share my view  ….”

That was a long email with many details about the current education, and the difficulties of being a teacher in his country. I have read it many times before answered him with a personal email. However, I also want to use this opportunity to express my view about education. I know that the education system in some countries is behind others, but my question is what can we, as educators, do about it? I know that there are students who are not paying attention in class, but my question is what can we, as educators, do about it? I know that many teachers cannot make a good living just by teaching alone, but my question is, whose choice is that?  It is easy to blame someone or something, and there is enough negative news about the current school system, but I want to look at the positive side instead.

I teach in a university where most students are better prepared, but I also have a few who often send text messages on their mobile phone and not pay attention to my lecture. In my experience, “Students are students” no matter where they live, and what school they are going to. When I was a student, I also made the same mistakes like many students today, so I understand them and do not blame them. Students at that age are the same, regardless whether they live in the U.S. or elsewhere. They all skip a few classes, not paying attention to the lecture, send messages to friends during class, go to parties, cheat on tests, copy exams but still want a degree. However, they are going to school to be educated, and as educators, our job is to teach them.

As students, we choose to be in the education field, and most of us know about the difficulties that we have to face but we still choose it, and it is our choice to be teachers. We must teach ALL students we have, NOT the students that we want. Our students come to us to learn, and we are there to help them learn. While there may be a few students whom we may not like but we should not let them influence our responsibility to others. All educators, by nature, are optimists because we believe in our mission of educating students to make a difference in their lives. I believe our optimistic is a POSITIVE emotion that can spread quickly in our classroom. The students who experience our POSITIVE emotions can, in turn, have a POSITIVE feedback that also influences our emotions as we are feeding on others and CREATE a POSITIVE learning environment. Of course, it is easy to feel bad in a negative way too. However, if we express that emotion, our students also feel it, and the result can be devastating.

I have taught in many countries, including Asia and I have heard many teachers talked about how students today are not behaving like in the past; or how unprepared they are as compared to a few years ago, etc. It is sad that the negative effects of such a thing can make people feel bad about the education field. While it is easy for teachers to complain about the students, but parents are also complaining about teachers too. The negative environment will hurt all of us, parents, teachers and students. We should NOT “blame” a few bad teachers or students for the entire education system.

All students could learn if they are in a positive classroom environment with dedicated teachers, new teaching method, and new learning materials. Of course, some students are not perfect, some are lazy, some do not study, and some do cheat, but focusing on them is NOT productive. As teachers, we can offer feedback that focuses on how students can improve instead of blaming them. By helping students to understand what they can do will help them to study more and reduce any negative emotions. After all, teaching is not about filling students’ minds with many class materials but also helping them apply what we teach to their lives. In another word, effective teaching is about transforming students’ head and heart. Students will look at us as their guides who help them to travel in their journey of lives. They must learn knowledge in their head but must apply it to their life with their heart. They are our future, the future of our country and we are the ones who educate them to be responsible and ethical citizens who will contribute to our society.